Khi một người được coi là “biết chuyện” xuất hiện, công chúng thường mang theo kỳ vọng rất lớn. Họ mong đợi được nghe không chỉ sự thật, mà là toàn bộ sự thật, một cách khách quan và không pha lẫn bất kỳ yếu tố nào khác. Áp lực này đặt lên vai người kể chuyện là rất lớn, bởi lẽ việc đáp ứng hoàn toàn kỳ vọng đó hiếm khi là điều khả thi.
Trong nhiều trường hợp, đặc biệt là khi đề cập đến những vấn đề nhạy cảm hoặc phức tạp như các mối quan hệ quốc tế hay văn hóa sâu sắc, người “biết chuyện” thường là cầu nối duy nhất giữa công chúng và những thông tin ẩn giấu. Họ được kỳ vọng sẽ làm sáng tỏ mọi ngóc ngách, gỡ bỏ mọi màn sương mù để hiện ra bức tranh chân thực nhất. Tuy nhiên, kỳ vọng này thường bỏ qua những giới hạn cố hữu của sự thật và khả năng truyền đạt của con người.
Ngay cả những người trong cuộc, những cá nhân có liên hệ trực tiếp với các vấn đề lớn, như những câu chuyện liên quan đến Trung Quốc, cũng phải đối mặt với một thực tế phức tạp. Họ có thể đã nói lên nhiều sự thật quan trọng, hé lộ những khía cạnh mà công chúng chưa từng biết đến. Song, rất ít trong số họ có thể hoàn toàn tách biệt những gì mình kể ra khỏi bối cảnh cá nhân, quan điểm chủ quan hay những giới hạn trong tầm hiểu biết của chính mình. Điều này khiến cho việc “chỉ nói sự thật và không nói gì khác” trở nên vô cùng khó khăn, và hệ quả là không ai có thể tự tin tuyên bố mình đã kể ra “toàn bộ sự thật”.
Sự thật không chỉ là một tập hợp các dữ kiện; nó còn là sự diễn giải, bối cảnh và những mối liên hệ phức tạp. Bất kể trình độ học vấn hay kinh nghiệm cá nhân của một người đến đâu, không một ai có thể nắm bắt được toàn bộ sự thật về một chủ thể rộng lớn và đa diện như con người Trung Quốc, hay bất kỳ một nền văn hóa, một quốc gia nào khác. Sự đa dạng về lịch sử, văn hóa, xã hội và kinh nghiệm cá nhân tạo nên một tấm thảm phức tạp mà mỗi người chỉ có thể nhìn thấy một phần nhỏ bé. Việc thừa nhận giới hạn này không phải là sự từ bỏ tìm kiếm sự thật, mà là sự chấp nhận một thực tế rằng sự hiểu biết toàn diện luôn là một hành trình liên tục, đòi hỏi sự tổng hợp từ nhiều nguồn và nhiều góc nhìn khác nhau.
Thay vì kỳ vọng vào một cá nhân duy nhất có thể trình bày “toàn bộ sự thật”, chúng ta nên khuyến khích một môi trường mà nhiều góc nhìn được chia sẻ, nơi các mảnh ghép của sự thật được tập hợp lại. Chỉ khi đó, chúng ta mới có thể dần xây dựng một bức tranh khách quan và toàn diện hơn về thế giới xung quanh, dù biết rằng “toàn bộ sự thật” có thể mãi mãi là một chân trời để vươn tới, chứ không phải là một đích đến cuối cùng.
Bình luận