Tưởng chừng như là một giấc mơ cổ tích, đêm tân hôn đáng lẽ phải là khoảnh khắc thiêng liêng và hạnh phúc nhất của bất kỳ công chúa nào. Thế nhưng, đối với ta, một nữ phụ được định sẵn với vai trò độc ác trong một câu chuyện bi thương, đêm tân hôn ấy lại trở thành khởi đầu cho một chuỗi sự kiện định mệnh, nơi sự sỉ nhục và phản kháng đan xen. Ta là một công chúa cao quý, mang trong mình dòng máu vương giả, nhưng lại bị đẩy vào một cuộc hôn nhân không tình yêu, nơi trái tim phu quân ta đã hoàn toàn thuộc về một người khác.
Cuộc hôn nhân giữa ta và vị hoàng tử uy nghiêm này vốn dĩ là một sự sắp đặt của số phận, hay đúng hơn là một nước cờ chính trị. Dù mang danh phận công chúa quyền quý, ta chưa bao giờ có được thứ tình yêu mà mình hằng mong ước. Chàng, nam chính của câu chuyện này, một người đàn ông với dáng vẻ tiêu điều, lạnh lùng nhưng đầy cao quý, đã sớm dành trọn trái tim mình cho Hoàn Hoàn – nữ chính yếu ớt và thuần khiết. Trong mắt chàng, ta chỉ là một kẻ thế vai, một chướng ngại vật cần phải vượt qua để đến với tình yêu đích thực của mình. Định mệnh đã trêu ngươi khi buộc ta phải gánh vác vai trò của một kẻ phản diện, một người sẽ phải chịu đựng sự ghẻ lạnh và những bi kịch không ngừng.
Đêm tân hôn buông xuống, không có nến hoa lộng lẫy hay lời chúc phúc ngọt ngào, chỉ có sự lạnh lẽo bao trùm căn phòng. Dưới ánh trăng mờ ảo hắt qua khung cửa sổ, chàng đứng đó, dáng vẻ uy nghiêm nhưng ánh mắt đầy sự xa cách. Thay vì thực hiện nghi lễ động phòng, chàng đã đưa ra một yêu cầu nghiệt ngã, một lời thách thức trần trụi đối với danh dự và phẩm giá của ta. “Hoàn Hoàn mới là thê tử mà ta nhận định. Nếu ngươi không hành lễ, thì cả đời này ngươi cũng đừng mong chiếm được trái tim ta,” chàng nói, giọng nói lạnh lùng như băng giá, ép buộc ta, thân là công chúa cao quý, phải quỳ trước linh vị của Hoàn Hoàn để hành lễ thiếp thất. Sự sỉ nhục ấy như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim ta, một sự sỉ nhục không thể nào dung thứ.
Trong khoảnh khắc tủi nhục tột cùng ấy, một tia lửa điên rồ bỗng lóe lên trong tâm trí ta. Ta không thể chịu đựng thêm bất kỳ sự khinh miệt nào nữa. Với một quyết định táo bạo và đầy bất ngờ, ta đã không ngần ngại lấy “kim chất” đổ thẳng vào miệng hắn. Chàng ta, với vẻ mặt đầy kinh ngạc và phẫn nộ, không thể ngờ rằng một công chúa tưởng chừng yếu đuối lại dám làm điều đó.
Theo ghi chép trong cổ tịch “Y Sự Biệt Lục”, “kim chất” còn được biết đến với tên gọi nước p.h.â.n trong, một loại dung dịch có vị đắng, tính hàn và không độc. Đặc biệt, nó được cho là có công dụng giải “thất tâm phong” – một dạng bệnh lý hoặc trạng thái tinh thần không ổn định, mất trí. Dù hành động của ta có phần điên rồ và cực đoan, nhưng nó lại ẩn chứa một thông điệp mạnh mẽ: sự phản kháng của một người phụ nữ bị dồn vào đường cùng. Có lẽ, “bài thuốc” này không chỉ chữa bệnh cho thân thể mà còn là một liệu pháp sốc để thức tỉnh tâm trí chàng, hay ít nhất là để chàng nhận ra giới hạn của sự coi thường.
Hành động của ta đã tạo nên một cú sốc lớn, phá vỡ mọi quy tắc và kỳ vọng. Đêm tân hôn bi kịch ấy không chỉ là dấu chấm hết cho một cuộc hôn nhân không tình yêu mà còn là khởi đầu cho một chương mới, nơi nữ phụ không còn cam chịu số phận. Liệu “kim chất” có thực sự chữa được “thất tâm phong” trong tâm trí chàng, hay nó sẽ chỉ thổi bùng lên ngọn lửa thù hận? Dù kết quả có ra sao, một điều chắc chắn rằng, đêm tân hôn đó sẽ mãi là một dấu ấn không thể nào quên, định hình lại mối quan hệ phức tạp và đầy bi kịch giữa ta và nam chính.
Bình luận