Cuộc đời của một nữ nhân tên Hoàng Liên bắt đầu với một vết gợn đầy kịch tính: nàng mang trong mình một tính cách bạo lực, mạnh mẽ đến khác thường. Tuy nhiên, định mệnh lại đẩy đưa nàng vào một ngã rẽ không ai ngờ tới khi phụ thân quyết định gả nàng cho một người câm. Đây không chỉ là một cuộc hôn nhân sắp đặt, mà còn là một thử thách nghiệt ngã, báo hiệu trước một kiếp sống chất chứa những nỗi niềm không thể bày tỏ.
Hoàng Liên, với bản tính dữ dội và ý chí kiên cường, dường như sinh ra để tự định đoạt số phận mình. Thế nhưng, trong xã hội phong kiến, quyền tự quyết của nữ giới thường bị tước bỏ. Quyết định của phụ thân đã đặt nàng vào một vị trí đầy nghịch lý: một người phụ nữ với nội tâm cuộn trào, mạnh mẽ, lại bị trói buộc vào một mối quan hệ mà ở đó, tiếng nói dường như đã bị tước đi ngay từ khởi đầu. Người chồng câm không chỉ không thể bày tỏ nỗi lòng, mà có lẽ, ngay cả những cảm xúc của Hoàng Liên cũng khó có thể tìm thấy một lối thoát để được lắng nghe và thấu hiểu.
Tình cảnh éo le của Hoàng Liên và người chồng câm đã gợi lên một thành ngữ chua xót trong văn hóa Việt: “người câm ăn hoàng liên thì có khổ cũng chẳng thể nói ra”. Hoàng liên (Coptis chinensis) là một loại cây thuốc có vị đắng vô cùng tận. Hình ảnh một người câm nuốt phải vị đắng chát của hoàng liên mà không thể thốt nên lời than vãn, không thể diễn tả được sự thống khổ, là một ẩn dụ sâu sắc cho những nỗi đau, những bức bối chất chứa mà không tài nào thổ lộ. Trong cuộc hôn nhân này, cả người chồng câm lẫn Hoàng Liên đều có thể đang gánh chịu “vị đắng” riêng của mình, nhưng họ lại thiếu đi cầu nối để chia sẻ, để cùng nhau vượt qua.
Sự câm lặng không chỉ là một khuyết tật về thể chất mà còn trở thành một bức tường vô hình ngăn cách hai tâm hồn. Trong khi người chồng câm nén chịu mọi cảm xúc không thể thoát ra thành lời, Hoàng Liên, với bản tính bạo lực của mình, có lẽ cũng phải đối mặt với một cuộc chiến nội tâm. Liệu nàng có tìm thấy sự đồng cảm hay chỉ là sự trống rỗng, cô đơn? Sự im lặng bao trùm lên cuộc sống lứa đôi này không chỉ là sự thiếu vắng âm thanh, mà còn là sự thiếu vắng của tiếng lòng, của sự sẻ chia, của những lời an ủi hay tranh cãi vốn là gia vị của cuộc sống vợ chồng.
Trong cái “khổ” không thể nói thành lời ấy, có lẽ cả hai đều phải học cách chấp nhận, cách thấu hiểu nhau qua những cử chỉ, ánh mắt, hoặc chỉ đơn giản là cam chịu một định mệnh đã được an bài. Mối quan hệ của Hoàng Liên và người chồng câm là một minh chứng sống động cho nỗi đau thầm lặng, cho những gánh nặng mà con người phải mang vác khi tiếng nói của họ bị cướp đi, dù là bởi số phận hay hoàn cảnh.
Bình luận