Chốn thâm cung, nơi lụa là gấm vóc che phủ những bi kịch nghiệt ngã, lại một lần nữa chìm trong tang tóc. Hoàng thượng băng hà, để lại ngai vàng trống và một truyền thống tàn khốc: các phi tần không con sẽ phải tuẫn táng theo người đã khuất. Đó là một bản án tử hình lạnh lùng, không chút khoan dung, dành cho những đóa hoa nhan sắc từng một thời tô điểm cho hậu cung mà nay không còn giá trị nối dõi tông đường. Trong số những thân phận bị định đoạt ấy, có Lệ phi – một tiểu thiếp không con, đứng trước vực thẳm của sự diệt vong.
Tin tức về sự băng hà của Hoàng thượng lan nhanh như một cơn gió độc, thổi qua mọi ngóc ngách của Tử Cấm Thành. Mỗi phi tần, cung nữ đều cảm nhận được không khí nặng nề, u ám bao trùm. Đối với những phi tần không mang cốt nhục của Hoàng đế, đây không chỉ là một cái chết, mà là sự bắt đầu cho nỗi kinh hoàng của chính họ. Quy định tuẫn táng, một hủ tục tàn nhẫn đã tồn tại qua nhiều triều đại, giờ đây lại giăng buồm phủ lấy số phận của Lệ phi và những người đồng cảnh ngộ. Cuộc đời của họ, tưởng chừng được định đoạt bởi vinh hoa phú quý, nay lại kết thúc trong sự cô độc và bi thương, chôn vùi cùng người chồng quá cố.
Khi các thái giám xông vào tẩm cung, ép Lệ phi phải chấp nhận rượu độc – biểu tượng của sự quy phục trước cái chết cận kề – bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trong giây phút cận kề sinh tử, đối mặt với bàn tay lạnh lẽo của tử thần, Lệ phi không chút do dự, hét lên một câu nói khiến cả tổng quản thái giám và những người xung quanh phải sững sờ: “Làm càn! Bản cung đã mang long chủng trong bụng, ai dám đụng đến ta?” Lời tuyên bố này không chỉ là một lời cầu cứu tuyệt vọng mà còn là một ván cược sinh tử, đặt cược vào một mầm sống không có thật, nhưng lại có sức mạnh đủ để thay đổi cục diện.
Tổng quản thái giám, một nhân vật lão luyện và quyền lực trong cung, ban đầu không khỏi hoài nghi. Gương mặt hắn trắng bệch vì kinh ngạc, nhưng cũng đầy vẻ dò xét. Hắn hiểu rõ tầm quan trọng của “long chủng” và không thể mạo hiểm. Ngay lập tức, hắn phái người đến Kính sự phòng để tra cứu ghi chú từng ngày, kiểm tra xem Lệ phi có được sủng hạnh vào những ngày gần đây hay không. Cuộc kiểm chứng diễn ra ngay trước mắt Lệ phi, trong sự căng thẳng tột độ. Mỗi giây phút trôi qua đều là một thử thách đối với sự bình tĩnh của nàng, và cũng là một cuộc cân não giữa lời nói dối trắng trợn và những quy tắc sắt đá của hoàng cung. Kết quả của cuộc điều tra này sẽ định đoạt số phận của nàng, hoặc là được sống, hoặc là phải chết.
Khi tổng quản thái giám quay lại, ánh mắt hắn không còn vẻ hoài nghi mà thay vào đó là sự kinh ngạc tột độ và một chút e dè khó hiểu. Hắn khoanh tay, cung kính thỉnh tội: “Nô tài có mắt không tròng, thỉnh Lệ phi nương nương thứ tội.” Lệ phi, với sự khôn ngoan vốn có của người sống trong cung cấm, biết rằng tổng quản thái giám là người không thể đắc tội. Nàng mỉm cười hòa nhã, đáp lại: “Không biết không có tội, công công đứng lên đi.” Tuy nhiên, trong ánh mắt hắn vẫn lóe lên tinh quang khi liếc nhìn cái bụng phẳng lì của nàng. Hắn đã đoán đúng. Đứa nhỏ này không phải của lão Hoàng đế đã băng hà. Mà là của tân đế sắp đăng cơ. Một bí mật động trời, một quân cờ bất ngờ được đưa ra, thay đổi hoàn toàn cục diện chính trị và quyền lực trong cung.
Lời nói dối về “long chủng” không chỉ cứu Lệ phi thoát khỏi cảnh tuẫn táng mà còn mở ra một cánh cửa mới đầy rẫy những ẩn số và nguy hiểm. Vị trí của nàng trong triều đình mới sẽ được định hình ra sao? Liệu tân đế có thừa nhận đứa con không chính danh này, hay đây sẽ là một gánh nặng, một bằng chứng về mối quan hệ cấm kỵ? Mối liên kết ngầm giữa Lệ phi và tân đế giờ đây trở thành một phần của ván cờ quyền lực chốn cung đình. Sự sống còn của Lệ phi, và có lẽ cả tương lai của tân đế, sẽ phụ thuộc vào cách họ khéo léo xử lý bí mật này, điều hướng giữa những âm mưu, toan tính và cái nhìn dò xét của cả triều đình. Đây không chỉ là câu chuyện về một phi tần, mà còn là bản giao hưởng của quyền lực, tình yêu và sự sống sót trong một thế giới khắc nghiệt.
Bình luận