Phò mã của ta, Trọng Tự, luôn được biết đến với tính cách ôn hòa, dịu dàng, một người phu quân lý tưởng trong mắt mọi người. Hình ảnh chàng trong tâm trí ta thường gắn liền với sự ấm áp, điềm tĩnh, nhưng có lẽ, đó chỉ là một phần của con người chàng mà thôi. Đêm nay, sự thật trần trụi đã hiện ra, xé toạc tấm màn nhung êm ái mà ta vẫn hằng tin tưởng.
Cung điện chìm trong màn đêm tĩnh mịch, chỉ có ánh trăng vắt vẻo xuyên qua song cửa, nhuộm màu bạc lạnh lẽo lên từng ngóc ngách. Trong không khí căng như dây đàn, một mùi tanh nồng xộc thẳng vào mũi, đánh thức mọi giác quan của ta. Đó là mùi máu. Mùi máu tươi, ghê rợn, khiến từng sợi lông tơ trên cơ thể dựng đứng. Không gian như đặc quánh lại, nặng nề và đáng sợ, báo hiệu một tai ương vừa mới giáng xuống, hay một bi kịch khác lại sắp sửa diễn ra ngay trong chốn cung cấm đầy rẫy hiểm nguy này.
Lúc này, giữa khung cảnh mờ ảo và rùng rợn ấy, chàng, phò mã của ta, đang đứng đó. Trên tay chàng là một thanh trường kiếm sáng loáng, nhưng không phải ánh sáng của kim loại tinh khiết, mà là ánh sáng phản chiếu từ vệt máu đỏ tươi còn vương lại trên lưỡi kiếm. Sự dịu dàng thường thấy trên gương mặt chàng không hề biến mất, ngược lại, nó càng được nhấn nhá một cách kỳ lạ, gần như đáng sợ. Chàng điềm đạm cúi người, dùng chính thân mình che khuất đi cảnh tượng hãi hùng trước mắt ta, như muốn bảo vệ ta khỏi những gì tàn khốc nhất. Rồi, với một nụ cười vẫn dịu dàng đến khó tin, chàng cất giọng hỏi hạ nhân đang run rẩy co rúm dưới đất: “Là ai gọi điện hạ tới đây?” Giọng điệu của chàng vẫn điềm tĩnh, không một chút gợn sóng, nhưng lại mang theo một áp lực vô hình khiến ai cũng phải khiếp sợ.
Cung nữ và thái giám xung quanh, những người chứng kiến toàn bộ sự việc, đều tái xanh mặt mày, run rẩy co người lại, không ai dám cất lời. Không khí trở nên ngột ngạt đến nghẹt thở, chỉ còn nghe thấy tiếng tim ta đập thình thịch trong lồng ngực. Sự im lặng kéo dài như vô tận, cho đến khi một tiểu cung nữ, với gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, lắp bắp lên tiếng: “… là… là Tưởng công công.” Cái tên vừa được thốt ra như một lời nguyền, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía nàng. Phò mã Trọng Tự khẽ “à” một tiếng, một âm thanh trầm thấp nhưng vang vọng khắp căn phòng, mang theo sự lạnh lùng đến tột độ. Không chần chừ, chàng lập tức phân phó cận vệ: “Đưa tới đây.” Lệnh đã ban ra, không ai dám phản kháng.
Mùi máu tanh nồng nặc phả tới trước mặt, không ngừng len lỏi vào từng tế bào, khiến cơ thể ta không ngừng run lên bần bật. Nỗi sợ hãi bao trùm lấy ta không chỉ vì cảnh tượng ghê rợn vừa diễn ra, mà còn vì sự xa lạ toát ra từ chính phò mã của ta. Người phu quân dịu dàng, ấm áp mà ta vẫn hằng yêu thương, giờ đây lại mang theo một vẻ nguy hiểm, tàn khốc đến không ngờ. Ánh mắt chàng, nụ cười chàng, tất cả đều ẩn chứa một bí mật đen tối, một quyền lực đáng sợ mà ta chưa từng biết đến. Đêm nay, ta chợt nhận ra, bức màn nhung lụa của cung cấm đã che giấu quá nhiều điều, và phò mã của ta, dường như cũng không hề đơn giản như những gì ta vẫn tưởng.
Bình luận