Đã ba năm trôi qua kể từ ngày ta đặt chân vào chốn lãnh cung lạnh lẽo này. Thời gian tựa như dòng nước vô tình cuốn đi bao hoài niệm, nhưng nỗi băn khoăn về lý do ta bị đày ải vẫn còn đó, day dứt khôn nguôi trong tâm trí. Bởi lẽ, ta vẫn luôn tin rằng, thân phận ban đầu của mình đâu đến nỗi nào, thậm chí còn khá mỹ mãn so với những gì mình từng hình dung về cuộc đời.
Giống như tám mươi phần trăm những cô gái “xuyên không” khác mà ta từng đọc qua trong tiểu thuyết, khoảnh khắc ta tỉnh dậy là trên một chiếc giường siêu rộng, đủ chỗ cho tám người nằm mà vẫn còn dư dật. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt ta là Hoàng đế, người đang khoác trên mình long bào vàng rực thêu rồng uy nghi, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào ta.
Chẳng cần ai phải giới thiệu, ta ngay lập tức nhận ra hắn chính là Hoàng đế. Không phải vì ta có khả năng siêu nhiên nào đó để thấu thị thân phận đế vương, mà bởi vì chính miệng hắn đã thốt ra một câu nói định đoạt số phận của ta ngay giây phút đầu tiên ấy. Câu nói vang vọng, lạnh lẽo và dứt khoát, cắt đứt mọi mộng tưởng về một cuộc sống vương giả mà ta có thể đã có:
“Người đâu, truyền chỉ của trẫm, phế truất Hoàng hậu vào lãnh cung.”
Chỉ một câu nói đơn giản ấy, và cuộc đời “xuyên không” đầy hứa hẹn của ta đã rẽ ngoặt theo một hướng không thể nào bi đát hơn. Từ một giấc mộng vàng son, ta bỗng chốc rơi tõm vào hố sâu của sự ghẻ lạnh và cô độc. Điều buồn cười nhất là, ta còn chưa kịp hiểu rõ mình là ai, đã gây ra tội tình gì, hay thậm chí là chưa kịp nói một lời nào, đã bị gán cho cái danh “Hoàng hậu bị phế” và tống vào nơi lãnh cung heo hút.
Ba năm trôi qua trong lãnh cung, ta đã dần quen với sự tĩnh mịch, với những bức tường cũ kỹ và với những ngày tháng tưởng chừng như vô tận. Ta vẫn tự hỏi, rốt cuộc ta đã làm gì để phải chịu hình phạt này? Chẳng lẽ số phận của một kẻ xuyên không lại bi đát đến vậy, vừa mở mắt đã đối mặt với án phế truất? Hay đây chính là “kiếp nạn” mà mọi nữ chính xuyên không phải trải qua để tôi luyện bản thân?
Cuộc sống nơi đây không có những âm mưu thâm hiểm hay những cuộc tranh sủng kịch tính như ta từng tưởng tượng về chốn hậu cung. Chỉ có sự buồn tẻ, sự cô độc và những câu hỏi không lời đáp. Đôi khi, ta nghĩ lại khoảnh khắc kinh hoàng ngày ấy, vừa tỉnh dậy đã thấy mình bị phế truất, lại không khỏi bật cười một cách chua chát. Có lẽ, đây là khởi đầu bi hài nhất mà một người xuyên không có thể có.
Ba năm, một khoảng thời gian đủ dài để suy ngẫm, để chấp nhận, và để tìm thấy một chút bình yên trong hoàn cảnh éo le. Dù không biết tương lai sẽ ra sao, liệu ta có thể thoát khỏi lãnh cung này hay không, nhưng một điều chắc chắn là, câu chuyện “xuyên không” của ta đã bắt đầu theo một cách không thể nào quên, và chắc chắn sẽ còn nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi phía trước.
Bình luận